Tổn thất của Cuba trong trường hợp đối mặt với vụ kiện về khoản nợ thương mại năm 80

Cuba có thể sẽ phải đối mặt với nhiều vụ kiện hơn — và tốn kém hơn — về các khoản nợ thương mại chưa thanh toán trị giá hàng tỷ đô la từ những năm 1980 sau phán quyết hôm thứ Ba của một thẩm phán Tòa án Tối cao Vương quốc Anh.

Thẩm phán đã ra phán quyết chủ yếu ủng hộ CRF1, ban đầu được gọi là Quỹ Phục hồi Cuba. Quỹ đã đệ đơn kiện Cuba và ngân hàng trung ương trước đây của nó, Banco Nacional de Cuba, vào năm 2020 với khoản tiền gốc và lãi quá hạn khoảng 72 triệu đô la đối với hai khoản vay mà quỹ hiện đang sở hữu.

Các khoản vay được các ngân hàng thương mại châu Âu cấp cho Cuba vào những năm 1980, khi Fidel Castro cai trị quốc gia Caribe này, và được định danh bằng đồng Deutschmark của Đức, một loại tiền tệ không còn tồn tại.

Thẩm phán Sara Cockerill, người đã đưa ra quyết định hôm thứ Ba, giám sát một phiên tòa bắt đầu vào cuối tháng 1 và kéo dài hai tuần và bị bủa vây bởi sự hỗn loạn bên ngoài Tòa án tối cao Vương quốc Anh.

Phiên tòa đó xoay quanh bốn vấn đề: liệu CRF có thể đâm đơn kiện ở Anh hay không; liệu các khoản nợ có được chuyển đúng vào quỹ đầu tư hay không; liệu ngân hàng trung ương có thể bị kiện hay không; và liệu chính phủ Cuba có phải là người bảo lãnh cho khoản nợ hay không và cũng có thể bị kiện hay không.

Thẩm phán đã ra phán quyết có lợi cho CRF về ba trong số bốn vấn đề. Bà cho biết Tòa án tối cao có thẩm quyền, khoản nợ đã được giao đúng cho CRF và ngân hàng trung ương cũ phải chịu trách nhiệm.

Tuy nhiên, bà phán quyết rằng bản thân Cuba không phải là người bảo lãnh khoản nợ, điều được coi một chiến thắng cho quốc gia cộng sản này.

David Charters, chủ tịch CRF1, mô tả chiến thắng của Cuba là tạm thời và dựa trên tính kỹ thuật. Ông cho biết quỹ CRF1hôm thứ Ba đã đệ trình một lần nữa lên Ngân hàng Tiêu chuẩn ICBC, cơ quan giám sát khoản nợ, để Cuba được chỉ định làm người bảo lãnh. Ông cho biết Ngân hàng trung ương Cuba có 28 ngày để trả lời.

Vụ kiện này được coi là một vụ việc thử nghiệm. CRF sở hữu hơn 1 tỷ đô la theo mệnh giá khoản nợ không trả được của Cuba. Nếu CRF giành được phần nhỏ này trong tổng số nợ thương mại chưa thanh toán của Cuba, ước tính khoảng 7 tỷ đô la, thì điều đó có thể dẫn đến các vụ kiện từ các chủ nợ khác của CRF.

Thẩm phán cho biết việc Cuba mô tả CRF là một quỹ kền kền là “không thuyết phục” vì quỹ này đã nhiều lần cố gắng dàn xếp với chính phủ Cuba.

Charters, chủ tịch CRF, cho biết quỹ vẫn thích một giải pháp thương lượng hơn là kiện tụng. Ông nói: “CRF vẫn cam kết tìm kiếm một giải pháp với Cuba mà không ảnh hưởng đến ngân sách của họ trong ít nhất 5 năm, bởi chúng tôi nhận thấy tình hình kinh tế khó khăn mà đất nước đang phải đối mặt. Chúng tôi tin rằng có thể đạt được một giải pháp cùng có lợi thông qua đối thoại và hợp tác mang tính xây dựng”.

Các quan chức Cuba từ chối bình luận mặc dù đã được yêu cầu nhiều lần. Chính phủ Cuba đã đăng một bài báo trên tờ báo nhà nước Granma với tiêu đề: “Cộng hòa Cuba thắng vụ kiện ở London: CRF không phải là chủ nợ của Nhà nước Cuba”.

Tuy nhiên, bài báo tiếp tục thừa nhận rằng ngân hàng trung ương sẽ bị kiện.

Nam Anh