Nghèo đói gia tăng tại Indonesia khi COVID-19 đẩy hàng triệu người vào bờ vực

Torikhim, 56 tuổi, là người lái taxi ba bánh, hay còn gọi là “bajaj”, từ năm 1994, đưa hành khách qua các con đường phía sau để tránh cảnh tắc đường nổi tiếng của thành phố.

Tuy nhiên, những hạn chế COVID-19 đối với việc di chuyển, và các biện pháp tạo khoảng cách an toàn khác, đang giết chết sinh kế của anh ta.

Trước khi xảy ra đại dịch, anh từng kiếm được tới 1,8 triệu rupiah một tuần. Anh ta tự cho mình là người may mắn nếu bây giờ anh ta có thể kiếm được 1/5 số đó để hỗ trợ vợ, con trai và cháu trai của mình.

Cuộc sống đã trở nên khó khăn hơn đối với không chỉ hàng ngàn tài xế xe ôm và xe bajaj ở Jakarta, mà còn khoảng 14.000 người kiếm sống bằng nghề nông và ngư dân ở 2.600 km về phía đông, trên đảo Lembata.

Đại dịch đã khiến họ gặp khó khăn trong việc bán cá tươi, thịt, sản phẩm và các loại hàng hóa dễ hỏng khác cho khách hàng từ các hòn đảo gần đó, vì việc di chuyển bị hạn chế.

Vào một ngày đẹp trời, ngư dân Fajariah Jari từng bán được con cá trị giá khoảng 15.000 rupiah. Nhưng điều đó đã không còn xảy ra nữa, với nhu cầu tiêu thụ cá cũng giảm mạnh do các nhà hàng và trung tâm mua sắm đóng cửa.

Phản ứng của chính phủ

Chỉ hai năm trước, Indonesia đã làm nên lịch sử khi lần đầu tiên giảm tỷ lệ nghèo xuống một con số kể từ khi giành độc lập vào năm 1945.

Họ đã giảm tỷ lệ này xuống hơn một nửa kể từ năm 1999 xuống còn 9,2% vào tháng 9 năm ngoái, khi chuẩn nghèo quốc gia được đặt ở mức 441.000 rupiah / đầu người mỗi tháng.

Nhưng theo ước tính của ADB, tỷ lệ nghèo đói của quốc gia này có thể lên tới 12,8% – trong tổng dân số gần 270 triệu người.

Bộ trưởng Tài chính Sri Mulyani Indrawati cho biết chính phủ đang làm những gì có thể để giảm bớt những đau khổ của người dân Indonesia bình thường.

Bà nói: “Chúng tôi đang mở rộng thâm hụt của mình, tối đa là 3% GDP.

Chúng tôi dự kiến ​​thâm hụt 6,3% GDP và con số đó sẽ bao gồm gần 700 nghìn tỷ rupiah chi tiêu bổ sung cho các (quỹ) liên quan đến COVID-19, bao gồm cả cho sự phục hồi kinh tế”.

Con số này bao gồm 2,4 triệu rupiah được chuyển cho gần 16 triệu công nhân chính thức và 28,8 nghìn tỷ rupiah tiền lương tháng thứ 13 trả cho công chức và những người hưu trí nhà nước. Mục tiêu chính là thúc đẩy chi tiêu tiêu dùng và vực dậy nền kinh tế.

Hỗ trợ tài chính và hỗ trợ tín dụng đã được mở rộng cho các doanh nghiệp nhà nước và doanh nghiệp tư nhân nhỏ. Một chương trình lương thực chính, cung cấp thực phẩm cho người nghèo, cũng đã được mở rộng để áp dụng cho 20 triệu hộ gia đình trong thời kỳ đại dịch.

Khoảng 200 nghìn tỷ rupiah đã được phân bổ cho bảo trợ xã hội, bao gồm các chương trình như Chương trình Hy vọng Gia đình cung cấp khoản tiền mặt ban đầu trị giá 600.000 rupiah mỗi tháng cho các gia đình nghèo.

Vào cuối tháng 8, chưa đến một nửa ngân sách ròng an sinh xã hội đã được sử dụng, trước khi mức giải ngân đạt 72% vào tuần trước.

Các nhà phân tích đổ lỗi cho việc phân phối viện trợ chậm chạp, dữ liệu không đầy đủ về những người nộp đơn và quy mô lớn của quốc gia.

Torikhim là một trong những người vẫn chưa nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào từ chính phủ. Ông nói: “Không phải tôi cầu xin sự thương hại… nhưng tôi thề rằng tôi không nhận được gì cả. Vợ tôi cũng vậy”..

Bộ trưởng tài chính Indonesia thừa nhận “tình hình rất khó khăn cho tất cả. Ngay cả chương trình mạng lưới an sinh xã hội của chúng tôi, đang hỗ trợ 20 triệu gia đình nghèo nhất… không phải lúc nào cũng thu hút được tất cả những người nghèo thực sự. Thách thức của chúng tôi là kể từ năm 2015, việc cập nhật dữ liệu gia đình nghèo đã được giao cho chính quyền địa phương. Và thật không may, không phải tất cả các chính quyền địa phương (đã) cập nhật những dữ liệu đó, cho đến khi COVID-19 xuất hiện”.

An Phước